Nhớ một người đợi bóng hình ai
Quê xa ngàn dặm mong ngày về
Hoàng hôn hẹn với chân trời
Còn tôi lỡ hẹn một đời xa em
Bình minh xua tan bóng đêm
Bình yên là về với em đây này
Em đi bỏ lại một cuộc chơi
Cho tôi mãi một đời lẻ loi
Cà phê đắng thì thêm đường
Đời anh vắng em, chán chường gì đâu!
Làm sao với được người ta
Là câu cửa miệng nói ra thật buồn
Em vốn yếu đuối mỏng manh
Nên cần được tựa vai anh mỗi ngày
Đây vắng ai rồi sao vẫn trông
Nỗi nhớ lần về theo mùa đông
Anh si tình, em vô tình
Em gieo cho anh thương tích đầy mình
Trái cấm nơi vườn địa đàng
Ai mà ăn vào, mơ màng suốt ngày
Cứ ngỡ em lồ lộ tròn căng
Tỉnh giấc mộng, vầng trăng vỡ tan
Trai tơ mê đắm gái son
Mình dây ngực nở eo thon mông đầy